Ngậm một điếu xì gà, Phùng Duệ Tinh có chút hăng hái nhìn lá thư trong tay.

Chữ viết trong lá thư này còn không bằng học sinh tiểu học, nội dung thì làm Phùng Duệ Tinh phải tốn một chút thời gian mới hiểu được.

Nói ngắn gọn thì đây là một bức thư hăm dọa.

Trong thư dùng bút pháp vụng về nói rằng có một tổ chức rất lợi hại, lợi hại đến mức không có giới hạn coi trọng tập đoàn Duệ Tinh của anh, vì thế từ bi để Phùng Duệ Tinh cung cấp tài chính cho bọn hắn.

Về phần tổ chức đó lợi hại thế nào, trên giấy viết một đống lớn hàm hồ nhưng không hề có tính thự chất, đơn giản chính là có thể tùy ý lấy cái mạng nhỏ của Phùng Duệ Tinh.

Để chứng minh bọn hắn có thể giết chết Phùng Duệ Tinh bất cứ lúc nào, tối ngày mai hẹn gặp ở công ty bảo vệ của Phùng Duệ Tinh, để Phùng Duệ Tinh nhìn thấy thực lực của bọn hắn.

Nếu Phùng Duệ Tinh không tới hoặc là giở chiêu trò gì đó, bọn hắn sẽ không khách sáo.

Đặt bức thư xuống, Phùng Duệ Tinh day day huyệt thái dương, cảm thấy mình thật sự quá khó khăn.

Thân là chủ tịch một tập đoàn lớn lại còn phải đích thân xử lý chuyện thế này, cấp dưới đúng là không chịu cố gắng gì cả, thấy loại thư uy hiếp cấp thấp kiểu này thì cứ trực tiếp báo cảnh sát đi.

Lúc đang chuẩn bị trách móc thư ký kiêm em gái ruột của mình một phen thì Phùng Duệ Tinh chợt ý thức được không đúng.

Bức thư này không phải do nhân viên đưa tới cho mình, là đột nhiên xuất hiện trên màn, chất liệu bức thư này cũng khác với giấy viết thư.

Nhìn kỹ lại thì Phùng Duệ Tinh phát hiện lá thư này có mùi tanh tưởi và cảm giác ẩm ướt khó giải thích, chuyện này có liên quan tới người siêu năng.

"Có người siêu năng nhắm tới tập đoàn Duệ Tinh rồi sao?"

Hiện giờ Phùng Duệ Tinh đã không còn là người không hiểu gì về giới người siêu năng như trước nữa, vì thế anh dễ dàng đoán ra được có lẽ mình đã bị một tổ chức bí ẩn nào đó theo dõi.

Tổ chức bí ẩn này vừa vặn đang thiếu hụt tài chính nên mới xem Phùng Duệ Tinh là đầu to [kẻ có tiền], có điều Phùng Duệ Tinh cũng không quá lo lắng, bởi tổ chức bí ẩn nhắm tới anh hơn phân nửa là tổ chức gà rừng mới thành lập.

Tổ chức bí ẩn lớn sao lại không có con đường tài chính ổn định chứ?

Hơn nữa còn dùng phương pháp ngu xuẩn nhất là trực tiếp uy hiếp, tổ chức lớn nếu muốn im lặng khống chế một người kinh doanh bình thường thật sự rất dễ, làm gì cần phải truyền tin từ trước như vậy.

Nếu như là Phùng Duệ Tinh trước kia, khẳng định đã trực tiếp chịu thiệt, bỏ tiền ra tiêu tai.

Nhưng hiện giờ anh chính là tổng giám đốc tài vụ của Trạm Thu Nhận Tai Ách, bị một tổ chức gà rừng ngay cả mặt mũi cũng không dám lú này uy hiếp không phải là rất mặt à?

Vì thế Phùng Duệ Tinh cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: "Ảm Ảm à, gần đây cậu huấn luyện thế nào rồi?"

"Huấn luyện rất tốt đúng không, vậy tối mai tôi sẽ qua chỗ cậu, đến khi đó sẽ có người của tổ chức bí ẩn xuất hiện, coi như để cậu luyện tập."

"Rồi rồi, không cần khách sáo, không cần khách sáo đâu."

Để điện thoại xuống, Phùng Duệ Tinh rất chờ mong xem tối mai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần không có quái vật cấp Tai Nạn xuất hiện, Phùng Duệ Tinh rất khó tưởng tượng nhóm người mình trả lương cao để thuê, cộng thêm cả Hoành Ảm lại thua người siêu năng bình thường.

Có điều như vậy vẫn chưa đảm bảo, vừa vặn lúc xế chiều hôm nay có hội nghị nhân viên thu nhận, Phùng Duệ Tinh dự định sẽ hỏi thăm một chút trong buổi họp, xem thử có nhận được giúp đỡ hay không.

...

Ôn Văn ngồi trước phòng giam Đào Thanh Thanh, cầm Sách Sấm Sét chăm chú đọc.

Trải qua vài ngày mê man, có lẽ Đào Thanh Thanh đã sắp tỉnh lại, sau khi cô tỉnh lại sẽ biến thành một con Vampire cấp Tai Nạn.

Vampire cấp Tai Nạn ở trong huyết tộc được xưng là quý tộc, căn cứ theo thực lực khác nhau mà được cấp tước vị tương ứng, huyết tộc tước vị cao có năng lực áp chế huyết tộc tước vị thấp một cách tuyệt đối.

Có điều bình thường có thể trở thành quý tộc huyết tộc thì đều là Vampire thuần huyết, loại như Đào Thanh Thanh thật sự rất hiếm thấy.

Dù sao thì cũng rất hiếm có ai như Ôn Văn, dùng màu của đủ loại cường giả đút cho một con Vampire bình thường...

Ôn Văn chuẩn bị vài lọ máu khác nhau, từ máu của vô diện ma cho đến máu của nhân loại bình thường, lúc Đào Thanh Thanh tỉnh lại muốn được loại máu nào thì phải dựa vào thái độ của cô ta mà quyết định.

Nếu Đào Thanh Thanh tỉnh lại mà không hề có thái độ muốn làm trái ý Ôn Văn thì chứng tỏ Ôn Văn đã giáo dục thành công, Ôn Văn có thể an tâm phái Đào Thanh Thanh ra ngoài làm một ít nhiệm vụ.

Nếu như Đào Thanh Thanh vì thực lực gia tăng mà dám bất kính với Ôn Văn thì cô sẽ phải nhận một ít nghiêm phạt.

Lúc rạng sáng, Ôn Văn đi tìm Tiêu Mạn, dưới sự hấp dẫn của khôi phục năng lực, Tiêu Mạn gần như không hề do dự gia nhập trạm thu nhận.

Mà Hùng Ưng trải qua một phen đấu tranh tâm lý rốt cuộc cũng ký vào hợp đồng trở thành nhân viên thu nhận.

Hiện giờ Ôn Văn chỉ cần gửi lời mời cho nhân viên thu nhận, chuyện còn lại không cần qua tay anh, nhóm nhân viên quản lý đã có thể tự do di chuyển ở tầng của mình có thể giúp Ôn Văn hoàn thành phần lớn công việc.

Mà chuyện càn quét phòng ở của nhân viên thu nhận, Ôn Văn sớm đã không còn làm nữa rồi, hiện giờ anh đã không còn nghèo như lúc đầu, không đến mức thấy cái gì cũng muốn.

Rốt cuộc, sau một tiếng hừ nhẹ thì Đào Thanh Thanh tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, còn chưa kịp thể nghiệm sự mạnh mẽ của bản thân đã nhìn thấy Ôn Văn đang ngồi bên giường mình lẩm nhẩm xem sách.

Cảm nhận được huyết năng khổng lồ trong cơ thể, Đào Thanh Thanh biết mình đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Chẳng qua lần này Đào Thanh Thanh không thử giết chết Ôn Văn để trốn khỏi phòng giam như trước nữa, cô chỉ từ trên giường bước xuống, quỳ một gối trước mặt Ôn Văn, tỏ ra thần phục.

Sự ương bướng của Đào Thanh Thanh sớm đã vì Ôn Văn chèn ép hết lần này tới lần khác mà biến mất gần như không còn nữa, hơn nữa Đào Thanh Thanh không phải đứa ngốc, đám quái vật bị bắt vào lúc đầu như cô, giống như hồ ly mê hoặc kia đến giờ vẫn còn ở khu phòng giam Tai Họa, chỉ có sức mạnh của cô và Tần Sảng là không ngừng thăng cấp.

Nếu như Ôn Văn chỉ cần một tù nhân thì căn bản không cần tốn công tốn sức bồi dưỡng bọn họ, để bọn họ ngày càng mạnh hơn như thế chỉ có một nguyên do, đó là cần bọn họ đi làm việc!

Mà bây giờ Đào Thanh Thanh đã là huyết tộc cấp Tai Nạn, đối với Ôn Văn mà nói hẳn là rất hữu dụng.

"Tốt, so tới tôi tưởng còn biết điều hơn một chút."

Ôn Văn nhướng mày, búng tay một cái, lưu lại tất cả những lọ máu đã chuẩn bị, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng giam.

Anh canh giữ bên giường Đào Thanh Thanh không phải vì muốn xem Đào Thanh Thanh mạnh lên bao nhiêu, mà là để xem thái độ của cô.

Nếu cô tỏ ra thần phục, những chuyện khác Ôn Văn không cần phải tìm hiểu ngay bây giờ.

Loại quái vật cấp Tai Nạn giống như Nhan Bích Thanh, tuy rất nghe lời nhưng dù sao bọn họ cũng là cường giả, tâm cao khí ngạo là khó tránh, trong thời gian giúp Ôn Văn làm việc khó tránh sẽ có ý định quỷ quái gì đó.

Mà Đào Thanh Thanh đã được Ôn Văn huấn luyện một thời gian dài, cơ bản là Ôn Văn nói gì thì nghe nấy, hơn nữa cô còn rất quen thuộc với thế giới hiện thực, chính là lựa chọn chó săn thích hợp nhất đối với Ôn Văn.

Vừa rời đi, Ôn Văn vừa than thở: "Đại sư Phong Bia không hổ là nhà thuần hóa thú truyền kỳ, ba trăm đồng tiền săn ma của mình không bỏ ra vô ích."

Không sai, Ôn Văn sớm đã ẩn danh mua bản chép tay về thuần hóa thú của đại sư Phong Bia, mà trong phương pháp giáo dục đám quái vật của anh quả thực cũng có bóng dáng của đại sư Phong Bia...

0.04894 sec| 2425.148 kb